CHÂM NGÔN 19:4


Châm ngôn 19:4

Sự giàu có kết nhiều bậu bạn; Còn kẻ khó khăn dầu bạn cũng lìa bỏ”.

                  Tiền bạc mua được bạn bè, rất nhiều bạn bè. Người giàu có dễ dàng có một đoàn tùy tùng bạn bè, họ hầu cận và vui vẻ. Còn người nghèo, không có tiền bạc, ngay cả những người hàng xóm cũng chẳng có sự thân thiện nữa. Một vì vua khôn ngoan đã viết ra câu châm ngôn nầy nói tới những bài học giúp đỡ cho bạn hiểu biết và sống thành công.

                  Tình bạn dựa trên tiền bạc là giả dối, và đoàn hầu cận vui vẻ và phụ trợ kia là ích kỷ và moi móc cho bản thân họ. Khi tiền bạc hết đi, những người bạn theo thời tiết kia cũng bay đi, đoàn tùy tùng biến mất. Ngay cả những người lân cận từng giúp đỡ kia cũng tránh né và chối bỏ một người nghèo.

                  Một số câu châm ngôn dạy dỗ một bài học rất tỏ tường: Hãy dạy cho trẻ thơ con đường nó phải theo; Dầu khi nó trở về già, cũng không hề lìa khỏi đókhông phải là khó nắm bắt đâu (Châm ngôn 22:6). Giá trị nhận được bởi khám phá đầy đủ ý nghĩa của sự dạy dỗ thích đáng, bản chất của một đứa trẻ, con đường nó sẽ đi, và đâu là một đứa trẻ già dặn. Bài học là rõ ràng, nhưng bạn phải đào sâu để nắm bắt cho kỳ được các chi tiết.

                  Những câu châm ngôn khác chỉ ra một sự quan sát từ cuộc sống. Bài học chỉ là ngụ ý, và chính bổn phận của bạn là tìm cho được nó. Vua Solomon đã viết nhiều câu châm ngôn thuộc loại nầy, và đây là một câu trong số đó. Ông đã viết ra phần quan sát của mình về mọi ảnh hưởng của tiền bạc trên các mối quan hệ, và việc xác nhận bài học chính là đặc quyền của bạn, những gì là phần xét đoán đánh giá con người hầu hết bằng tiền bạc.

                  Phần quan sát của ông là có thực. Người ta chạy theo kẻ có tiền bạc, vì họ hy vọng nhận được chút gì đó cho bản thân mình. Hãy học biết nhìn thấu qua lời lẽ và hành động dối trá của hạng người thể ấy, đường lối họ luồn lách ở giữa những người bạn giàu có. Họ không hiện diện ở đó vì người giàu; họ có mặt ở đó vì sự giàu có của người. Họ hy vọng nhận lãnh được bất cứ thứ gì tuôn tràn ra từ sự giàu có của người.

                  Số lượng bạn bè sẽ không gây ấn tượng cho bạn: đám đông chỉ là tạm thời mà thôi – trong khi tiền bạc mới kéo dài. Việc được lòng người không minh chứng được điều chi tốt đẹp hay cao thượng bởi người được người khác đi theo hay những người đi theo. Bạn phải công nhận sức mạnh của món hối lộ và tánh tham của con người, và bạn nên có một cái nhìn hằn học vào sự được lòng người cũng như thành công hay ảnh hưởng của tiền bạc.

                  Lòng yêu mến tiền bạc là gốc rễ mọi điều ác. Nó khiến cho người ta phải tạo ra thứ tình bạn dựa theo lợi lộc tài chánh hơn là con người. Đây không phải là tình bạn chân thật, mà là mối quan hệ của tánh tham và sự tham lam. Khi tiền bạc cạn đi, tình bạn kết thúc. Ngay cả hàng xóm, là những người hay có ý thức bổn phận với nhau, sẽ tránh né và chối bỏ người nào là nghèo khó.

                  Vua Solomon chỉ ra phần quan sát nầy cho con trai mình mấy lần (Châm ngôn 14:20; 18:16; 19:6-7). Là con trai của một vì vua giàu có, có cả bầy đỉa lúc nhúc bò theo người. Người phải sống khôn ngoan, phải biết nhìn thấu bộ mặt thân hữu của họ và đánh giá tánh tình của họ. Hạng người nguyên tắc không quan tâm về tiền bạc hay lợi thế; họ có mặt ở đó vì một đoạn đường dài (Châm ngôn 17:17). Các vua, và hạng người thành công, phải có sự cương nghị để sống còn (Châm ngôn 25:4-5; Thi thiên 101:1-8; 144:11-15).

                  Thành công về tài chính, tự bản thân nó, không phải là thước đo chính xác về một con người. Có rất nhiều yếu tố góp phần vào sự giàu có hơn là tánh tình và khả năng. Có những kẻ giàu mà dại, và có hạng người khôn ngoan mà nghèo khó. Thời gian và cơ hội hết thảy đều xảy đến cho họ (Truyền đạo 9:11). Khá chịu dạy dỗ: một người khôn mà nghèo thì tốt hơn là giàu mà dại (Châm ngôn 19:1; 28:6; Truyền đạo 4:13; 9:13-16).

                  Hãy xem xét hai trường hợp trong Kinh thánh nói tới sự giàu có ảnh hưởng thế nào vào tình bạn. Gióp, từng rất giàu có, đã than phiền sao mà bạn hữu mật thiết nhất đã quên ông trong cảnh nghèo khó và rối rắm kinh khủng của ông (Gióp 19:8-19). Nhưng Giônathan, vị Hoàng Tử của Israel, tấm gương bạn hữu cao trọng nhất, đã phó địa vị cao cả và giàu có tột bực của mình để kết bạn với kẻ chăn chiên khó nghèo David (I Samuên 18:1-4; 20:30). Bạn bè chơn thật không chịu ảnh hưởng bởi sự giàu có chi hết.

                  Đừng yêu mến người khác vì những gì họ có thể làm cho bạn. Chúa Jêsus phán: “Ngài cũng phán với người mời Ngài rằng: Khi ngươi đãi bữa trưa hoặc bữa tối, đừng mời bạn hữu, anh em, bà con và láng giềng giàu, e rằng họ cũng mời lại mà trả cho ngươi chăng. Song khi ngươi đãi tiệc, hãy mời những kẻ nghèo khó, tàn tật, què, đui, thì ngươi sẽ được phước, vì họ không có thể trả lại cho ngươi; đến kỳ kẻ công bình sống lại, ngươi sẽ được trả” (Luca 14:12-14). Nếu các ngươi yêu kẻ yêu mình, thì có ơn chi? (Luca 6:32).

                  Đức Chúa Jêsus Christ, Ngài rất giàu, đã trở nên nghèo để làm bạn và cứu vớt hạng người bần cùng khốn khó, để họ trở nên giàu bởi sự nghèo của Ngài (II Côrinhtô 8:9)! Đây là tình bạn mà hạng người thiên nhiên chưa biết đến! Đây là sự ban cho khôn xiết kể của Tin Lành! Người nào nhìn biết Đức Chúa Jêsus Christ sẽ dễ dàng tự nung nấu mình lo phục vụ những người không thể báo trả được (II Côrinhtô 12:15).




Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CHÂM NGÔN 3:25

CHÂM NGÔN 31:10

CHÂM NGÔN 1:18