CHÂM NGÔN 20:25


Châm ngôn 20:25


                  “Nói cách hớp tớp rằng: Vật nầy là vật thánh! Và sau khi đã khấn nguyện rồi mới suy xét đến, ấy quả một cái bẫy cho người ta” (Châm ngôn 20:25).

                  Sự thờ phượng Đức Chúa Trời có thể gài bẫy bạn đấy! Việc nầy rất nghiêm trọng, và Ngài sẽ rủa sả kẻ nào đùa giỡn với tôn giáo của Ngài (Lêvi ký 10:1-2; Malachi 3:7-9). Sự thờ lạy khinh xuất Đức Chúa Trời cao cả và đáng sợ của Kinh thánh là điều không thể chấp nhận được, vì Ngài là Vua chí tôn (Malachi 1:14). Hãy tỉnh thức về sự thờ phượng hiện nay!

                  Có phải bạn cẩn thận giữ mọi lời cam kết của mình với Đức Chúa Trời không? Vội vã, tham lam, ích kỷ, hay biếng nhác có thể gài bạn vào những vụ việc báng bổ tôn giáo. Bạn có thể tự phụ sử dụng những gì thuộc về Đức Chúa Trời, hay bạn có thể lập một lời thề mà bạn có thể hoặc sẽ không thực hiện. Có hai tội lỗi ở đây, cả hai đang tỏ ra sự dại dột bất kỉnh của loại Cơ đốc nhân xác thịt và vô ý.

                  Đây là một trong những câu châm ngôn trăn trở nhất của Vua Solomon, nhưng cũng là một trong những câu quan trọng nhất của ông. Bạn có thể nắm bắt bài học tổng quát và lời cảnh báo của nó về hai thứ tội lỗi. Hãy theo dõi cho kỹ đấy. Đây là tội lỗi thứ nhứt: một người ăn món chi thánh thuộc về Đức Chúa Trời, một là do lịnh lạc của Ngài hoặc là do người đến thờ lạy dâng hiến. Sử dụng món chi cho bản thân mình thuộc về Đức Chúa Trời chắc chắn là tội lỗi.

                  Thí dụ, hoa quả đầu mùa của mùa gặt trong xứ Israel đều thuộc về Chúa theo lời dạy (Xuất 23:19), thế nhưng một gã dại dột theo tánh tham đã tự mình ăn nuốt lấy. Hay, người ấy muốn dâng một chiên con cho Chúa bằng cách dâng hiến tự nguyện (Lêvi ký 22:23), nhưng có tánh tham lam, người nầy chọn mình phải ăn thịt chiên con đó. Đây là tội thứ nhứt – lấy thứ chi đó thuộc về Chúa rồi tiêu thụ nó cho khoái lạc riêng của mình.

                  Câu châm ngôn có cụm từ: “sau khi đã khấn nguyện rồi mới suy xét đến”. Phải chăng “sau khi” có ý nói gã báng bổ nầy chạy theo cách ăn nuốt của mình với những lời khấn nguyện phải suy xét đến vấn đề không? Hay có phải “sau khi” có ý nói gã đưa ra những lời khấn nguyện tôn giáo mà không suy xét đến chỗ khó của chúng sau đó không? Ý sau là phần giải thích chính xác, còn ý trước thì không.

                  Gã báng bổ kia khấn nguyện phải suy xét gì sau khi ăn nuốt phần của Chúa? Tại sao một gã báng bổ thế kia phải khấn nguyện chứ? Hắn khấn nguyện điều gì vậy? Hắn sẽ suy xét điều gì? Tội lỗi ở đây là tội dại dột, vội vã, và những lời khấn nguyện bốc đồng, một tội lỗi thông thường, khi một người sau đó mới suy nghĩ đến lời khấn nguyện của mình và cái giá hay sự khó khăn phải đền trả cho sự khấn nguyện đó.

                  Hãy nắm bắt tội thứ nhì nầy. Một gã dại dột và phi tôn giáo đưa ra lời khấn nguyện với Chúa, rồi sau đó hắn mới suy nghĩ đến chỗ hắn có đền trả cho lời khấn ấy hay không, và rồi hắn tìm cách rút lại lời khấn nguyện kia (Truyền đạo 5:6). Những lời khấn nguyện phải được suy nghĩ chín chắn trước khi chúng được thốt ra: chẳng có một sự bó buộc nào phải đưa ra lời khấn nguyện cả, nhưng có một nghĩa vụ nặng nề phải đền trả mọi lời khấn mà bạn đã lập (Truyền đạo 5:1-7).

            Hãy suy xét cụm từ thứ nhì theo cách khác. Có một dấu phết ở đây, như trong nhiều câu châm ngôn. Một dấu phết là lời lẽ mà độc giả cần phải suy nghĩ và hiểu rõ. Có cụm từ bị chừa ra để tránh sự lặp đi lặp lại hay để thêm sức mạnh cho câu nói. Dấu phết ở đây là: “ấy quả một cái bẫy cho người ta”. Nếu bạn thêm chúng vào chỗ chúng bị bỏ sót, bạn sẽ thấy cả hai tội lỗi rất rõ ràng. Khi ấy, câu nầy đọc như sau:

Đúng là một cái bẫy cho người nào ăn nuốt vật chi thánh, và đúng là một cái bẫy sau khi đã khấn nguyện rồi mới suy xét đến.

                  Cả hai hành động nêu trên đều là loại bẫy cho một người, họ mang lấy sự phán xét của Đức Chúa Trời trong đó, cũng như các sự cám dỗ và tội lỗi khác vậy (Châm ngôn 18:7; 22:25; 29:6, 8, 25). Bạn phải cẩn trọng trong các bổn phận tôn giáo để tự bảo vệ mình tránh khỏi cơn giận của một Đức Chúa Trời thánh khiết hay ghen tương, vì ngay cả trong Tân Ước Ngài chỉ chấp nhận sự thờ lạy được dâng lên với sự kính sợ kỉnh kiền mà thôi (Hêbơrơ 12:28-29).

                  Khi một món gì đó thuộc về Đức Chúa Trời, món ấy là thánh (Lêvi ký 27:9, 30). Món ấy không thể được sử dụng cho bản thân bạn. Và khi bạn đưa ra lời khấn nguyện, hãy đền trả nó; vì tốt hơn là đừng khấn, hơn là khấn mà không trả (Dân số ký 30:2; Phục truyền luật lệ ký 23:21-23; Truyền đạo 5:1-7). Bạn đừng tìm cách thoái thác lời khấn nguyện sau đó, cho dù nếu lời khấn sẽ đắt giá hơn bạn nghĩ, vì nó tỏ ra một tấm lòng gian ác (Thi thiên 15:4; Truyền đạo 5:6).

                  Chiến lợi phẩm của thành Giêricô là thuộc về Đức Giêhôva (Giôsuê 6:17-19), nhưng Acan đã chiếm lấy thứ bị rủa sả, vì vậy Israel đã ném đá, thiêu đốt ông ta và gia đình của ông ta (Giôsuê 7:16-26). Con người tham lam nầy không thể kháng cự những thứ đáng ăn nuốt đã nên thánh cho Đức GIÊHÔVA. Ông ta đã chết mất vì tội khinh suất của ông ta.

                  Môise đã ném đá một người vị đã phạm ngày sa-bát của Đức GIÊHÔVA bằng cách lượm củi trong ngày yên nghỉ thánh (Dân số ký 15:30-36). Để nhắc cho Israel nhớ luôn, phải lưu ý khi họ thờ lạy Ngài, Đức Chúa Trời bảo Môise làm một cái tua kết sợi dây màu điều trên áo xống của dân Israel (Dân số ký 15:37-41).

                  Đức Chúa Trời đã chối bỏ Saulơ không cho ông làm vua Israel nữa vì báng bổ dâng của lễ khi Samuên đến trễ hai phút sau đó để thực thi việc tấn phong (I Samuên 13:8-14). Con người nầy cứ tiếp tục minh chứng trong phần còn lại của đời mình rằng cái bẫy được mô tả trong câu châm ngôn của chúng ta đã cắn nuốt ông ta.

                  Anania và Saphira tưởng họ có thể ăn nuốt được của lạc hiến họ dâng cho Chúa, nhưng Ngài đã đánh họ ngã chết trước mặt các chứng nhân tại thành Jerusalem (Công Vụ các Sứ Đồ 5:1-11). Trong khi họ làm chủ đất đai, thì đất đai ấy là của họ, nhưng khi miệng họ thốt ra đã dâng đất đai ấy, thì nó thuộc về Chúa.

                  Chúa Jêsus đã cảnh cáo chống lại cách sử dụng Co-ban trong xứ Israel vào thời của Ngài. Những người Do thái tham lam đã không tiếp trợ tiền bạc cho cha mẹ của họ, tự cáo lỗi bằng cách nói với cha mẹ mình là họ đã dâng nhiều thứ cho Đức Chúa Trời (Mác 7:9-13). Chúa Jêsus đã xét đoán lời truyền khẩu phạm thượng nầy.

                  Câu châm ngôn cảnh cáo phải trả đủ giá sự thờ lạy Đức Chúa Trời thánh khiết của thiên đàng. Nếu bạn không trả, bạn sẽ gài linh hồn mình trong bẫy tội lỗi và đưa thân mình lãnh lấy đúng sự báo thù của một Đức Chúa Trời hay ghen tương. Đừng đem theo thứ chi không phải là thứ tốt nhứt của mình. Như chính mình Đức Chúa Trời đã luận, hãy thử lừa quan tổng đốc hoặc cơ quan thuế vụ của mình theo cách bạn lừa Đức Chúa Trời xem (Malachi 1:6-14).

                  Chúa Jêsus đã cảnh cáo khán thính giả phải lượng cái giá trước khi cam kết để trở thành một môn đồ, vì không trả sẽ gài bẫy họ và đem đến sự xấu hổ (Luca 14:25-35; Mathiơ 10:34-39). Có nhiều sự hy sinh nghiêm trọng khi đi theo Đấng Christ, như nhiều phân đoạn Kinh thánh giải thích, mà những người thờ lạy khinh xuất không biết đến. Trừ phi bạn bằng lòng nộp đủ giá mà Ngài đòi, bạn không thể trở thành môn đồ của Ngài. Để yên ủi bạn, các môn đồ hy sinh luôn luôn nhận lại bội phần hơn (Mác 10:28-30).

                  Hãy tra xét Kinh thánh. Lời của Đức Chúa Trời quả là quí báu cho bạn, và Ngài tôn cao Lời ấy hơn cả danh thinh Ngài (Thi thiên 138:2). Bạn có tôn cao và đánh giá Lời ấy hơn cả thức ăn cần thiết của bạn không (Gióp 23:12)? Bạn có thường xuyên đọc Lời ấy không? Bạn có suy gẫm luôn Lời ấy không? Hay Kinh thánh đang nằm bất động trên bàn kia? Bạn có nổ lực nào khi bạn sửa soạn nghe Lời ấy được rao giảng?

                  Còn phép báp-têm thì sao? Bạn hứa một đời sống mới trong danh của Đức Chúa Jêsus Christ khi bạn chịu phép báp-têm (Rôma 6:1-6; Galati 3:27; Côlôse 3:1-4; I Phierơ 3:21). Có phải sống tốt với phép báp-têm của bạn không?

                  Hãy xem xét nhà thờ của bạn. Bạn mắc nợ Chúa nhà Thánh của Ngài, là đền thờ của Đức Thánh Linh (I Côrinhtô 3:16-17; Êphêsô 2:20-22; I Timôthê 3:15). Khi Israel xây những ngôi nhà đầu tiên của họ, Ngài phá đổ họ về mặt tài chính (Aghê 1:1-11). Có phải bạn đang phụ giúp xây nhà thờ của bạn không (Êphêsô 4:16)? Nếu bạn quên hội chúng hay làm những gì bạn nên làm, có rắc rối phải trả giá đấy (Hêbơrơ 10:23-31).
                  Còn về việc dâng hiến của bạn? Bạn mắc nợ Đức Chúa Trời hoa quả đầu tiên của mọi thu nhập (Châm ngôn 3:9). Khi Israel không giao nộp, Ngài kết họ vào tội ăn cắp và rủa sả họ (Malachi 3:8-9). Bạn đang dâng hiến chăng?

                  Còn về thân thể của bạn? Đây là đền thờ của Đức Thánh Linh (I Côrinhtô 6:15-20). Đức Chúa Trời đã dựng nên và đã mua lấy nó, và bạn đang mắc nợ Ngài thân thể của bạn là của lễ sống (Rôma 12:1-2). Có phải thân thể của bạn là thánh chăng?

                  Còn về hôn nhân của bạn? Bạn đưa ra những lời khấn nguyện trước mặt Đức Chúa Trời và các chứng nhân. Đừng tìm kiếm các phương thức để ra khỏi cuộc hôn nhân của mình, vì Đức Chúa Trời đang quan phòng và đánh giá sự phản bội của bạn (Malachi 2:10-16). Những gì Chúa đã kết hiệp lại, bạn không thể chia lìa chúng (Mathiơ 19:3-9).

                  Còn về con cái của bạn? Chúng không phải là của bạn đâu – đối với bạn, chúng chỉ là một món vay từ Đức Chúa Trời trong một vài tháng (Thi thiên 127:3). Có phải bạn đang dùng sự sửa phạt của Chúa mà nuôi nấng chúng (Êphêsô 6:4)?

                  Còn về thời gian? Bạn phải mua lại hết mọi thời gian mà bạn có thể để không phung phí cuộc đời mình trong mọi nổ lực dại dột (Thi thiên 90:12; Êphêsô 5:6). Thời gian là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Bạn có sử dụng nó để tôn cao Ngài không?
                  Bạn có thể hỏi thêm nữa. Hỡi độc giả yêu dấu kia, bạn có đánh bẫy linh hồn mình không? Thứ chi bạn đang sử dụng cho mình lại thuộc về Chúa sao? Bạn đã hứa gì để rồi bạn không giữ chứ?

                  Bạn thờ lạy ở đâu vào Chúa nhật nầy, là ngày của Chúa? Bạn sẽ thờ lạy ra sao? Bạn có nhiệt thành và sốt sắng không? Sự thờ lạy khinh xuất Đức Chúa Trời cao cả và đáng sợ của Kinh thánh là không thể chấp nhận được, vì Ngài là Vua Chí Tôn (Malachi 1:14). Hãy tỉnh thức về sự thờ phượng hiện nay của mình!





Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

CHÂM NGÔN 3:25

CHÂM NGÔN 31:10

CHÂM NGÔN 1:18