Châm Ngôn 29:7
Châm ngôn 29:7
“Người
công bình xét cho biết duyên cớ của kẻ nghèo khổ;
Còn kẻ ác không có trí hiểu để biết đến”
Dốt nát không
phải là điều vui sướng đâu, cũng không phải là lỗi lầm, khi nói đến kẻ nghèo. Kẻ
ác không nghĩ về họ hoặc thực hiện bất kỳ nỗ lực nào để nhìn biết hoàn cảnh hoặc
những rối rắm của họ. Nhưng người công bình xem xét kẻ nghèo và khám phá hoàn cảnh
của họ để tiếp thu điều họ có cần và người có thể giúp đỡ như thế nào! Thiếu hiểu
biết không phải là điều vui sướng, cũng không phải là lỗi lầm, trong vấn đề
này, vì Đức Chúa Trời sẽ sửa phạt người ích kỷ trì trệ không tưởng đến kẻ nghèo
và quan tâm đến họ (Châm ngôn 21:13;
28:27).
Hạng người
ích kỷ và keo kiệt, họ là kẻ ác trong câu châm ngôn nầy, họ không tưởng hoặc chẳng
quan tâm đến kẻ nghèo. Họ bị ám ảnh bởi chính lối sống vô giá trị của họ nên chẳng
có chỗ trong tâm trí họ cho người khác, ngay cả khi những người khác ấy đang có
cần hoặc gặp rối rắm. Nếu bạn gặp họ, họ nói: "tôi
không muốn bận rộn với công việc của riêng họ" hoặc "tôi lo liệu công việc của riêng tôi, cũng y như bạn
vậy"
hay "tôi không biết họ đang gặp nhiều khó
khăn như thế", hoặc "tôi không có khả
năng để giúp đỡ bất cứ ai khác, bởi vì bản thân tôi chẳng có dư dật gì hết".
Hãy xem
Gióp. Đức Chúa Trời vừa khoe với ma quỉ rằng Gióp là một người trọn vẹn và ngay
thẳng (Gióp 1:1-8). Có phải Gióp tưởng
đến kẻ nghèo không? Có phải ông hỏi han kẻ nghèo để biết khi nào họ cần vùa giúp
không? Gióp nói: "Tôi đã làm cha cho kẻ nghèo khó, còn duyên cớ
của kẻ lạ, tôi tra xét cho rõ ràng" (Gióp
29:16). Amen! Gióp cũng nói: “Ấy
vì tôi giải cứu kẻ khốn cùng kêu cầu, và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ. Kẻ gần
chết chúc phước cho tôi, và tôi làm cho lòng người góa bụa nức nở vui mừng" (Gióp 29:12-13).
Tôn giáo thực
tưởng đến và trợ giúp cho kẻ nghèo (Châm
ngôn 14:31; 17:5, Thi thiên 112:9, Lu-ca 19:8-9, Giăng 1:27, I Giăng 3:16-19).
Đức Chúa Trời không quan tâm đến việc kiêng ăn, đi nhà thờ, đọc Kinh Thánh, hay
dâng phần mười, nếu bạn chễnh mãng hoặc bỏ rơi kẻ nghèo (Êsai 1:10-20, 58:3-7, Ma-thi-ơ 23:23). Ngài xác định tôn giáo ở chỗ
nó tính toán – trong tấm lòng và bởi ví tiền của bạn. Bạn nghĩ đến kẻ nghèo ở
chừng mực nào vậy? Bạn có cảm thấy nỗi đau của họ không? Có phải bạn thắc mắc về
nhu cần của họ? Bạn đã làm gì với nhu cần ấy? Có phải bạn đáp ứng với công ăn việc
làm hoặc tiền bạc? Bao nhiêu vậy?
Thành
công về tài chính nương vào việc bố thí cho kẻ nghèo, nhưng kẻ ác không bố thí,
bởi vì họ háo hức nghĩ rằng họ sẽ đứng ở đàng đầu bằng cách không bố thí. Họ bị
mù rồi. Bạn không thể trở nên nghèo do bố thí cho kẻ nghèo, vì Đức Giê-hô-va sẽ
bồi lại dư dật, thậm chí vượt quá những gì bạn bố thí nữa. Hãy cân nhắc điều đó
cho kỹ càng (Châm ngôn 11:24-26; 19:17;
22:9; 28:8; Luca 6:38, II Cô-rinh-tô 9:6-11).
Hạng thánh
đồ xấu là công việc chính của bạn (Phục
truyền luật lệ ký 15:7-11; Công Vụ các Sứ Đồ 2:42-45; 4:34-37; 6:1-7; 11:
27-30, Rô-ma 15:25-27, I Cô-rinh-tô 16:1; II Cô-rinh-tô 9:1-2). Kẻ nghèo
ngoại đạo duy nhứt mà bạn cần phải xem xét là hạng người Đức Chúa Trời trực tiếp
đưa vào con đường của bạn trong một cơn khủng hoảng (Luca 10:25-37). Chỉ có người thuộc hai loại người đang làm những
gì họ có thể làm cho bản thân họ là xứng đáng. Khi bạn bố thí cho Cơ đốc nhân nghèo,
có hai khoản thưởng khác cần phải xem xét. Trước tiên, Đức Chúa Jêsus Christ sẽ
ghi nhớ sự từ ái của bạn trong Ngày Phán Xét (Ma-thi-ơ 10:41-42; 25:31-46), và thứ hai, một số người đã tiếp đãi
các thiên sứ mà không biết (Hêbơrơ 13:2; Sáng
thế ký 18:1-8; 19:1-3; Các Quan Xét 13:2-23).
Nếu bạn
là phụ nữ, có một lý do khác để làm từ thiện. Nếu bạn từng bị góa bụa và cô đơn,
một Hội thánh thật sẽ hỗ trợ bạn (I
Timôthê 5:3-16; Công Vụ các Sứ Đồ 6:1-6). Các đức tính dành cho hạng người
góa bụa đặc biệt này bao gồm tiếng tăm về sự siêng năng trong các việc lành,
bao gồm việc tiếp đãi khách lạ và cứu trợ những kẻ khốn khổ (I Timôthê 5:10; Châm ngôn 31:20; Công Vụ
các Sứ Đồ 9:36-43). Bạn có thể phó thác trọn vẹn trong kế hoạch hưu trí và
phúc lợi của Đức Chúa Trời bằng cách đầu tư vào sự trợ giúp cho nhiều người
khác.
Cần phải
đồng cảm với và vì những người khác nữa. Phao-lô viết: "Hãy nhớ những kẻ mắc vòng xiềng xích, như mình
cùng phải xiềng xích với họ, lại cũng hãy nhớ những kẻ bị ngược đãi, vì mình
cũng có thân thể giống như họ" (Hêbơrơ
13:3). Đó là cách thực hành điều luật vàng từ tâm trí của bạn (Luca 6:31). Luật pháp của Đức Chúa Trời
đòi hỏi sự thấu cảm với lòng quảng đại (Xuất
Êdíptô ký 22:21-27; Phục truyền luật lệ ký 15:7-11; 24:12-22; Thi thiên 41:1),
mà Gióp đã thực hành (Gióp 31:16-22).
Bạn xem xét những người đang có cần ở chừng mực nào vậy? Tấm lòng của bạn dịu
dàng cở nào, và bạn xoè rộng bàn tay mình để vùa giúp họ cở nào thế (Phục truyền luật lệ ký 15:7-11)?
Mẹ của
vua Lê-mu-ên đã dạy ông phải can thiệp cho kẻ nghèo (Châm ngôn 31:8-9), và bà đã dạy vua chỉ lấy một người nữ làm vợ với
loại tấm lòng ấy (Châm ngôn 31:20). Một
thước đo tuyệt vời phẩm chất cao quí là sự sốt sắng muốn vùa giúp cho người khác
đương trong cảnh rối rắm. Nhưng sự khôn ngoan này không những chỉ có trong Cựu
Ước; mà nó cũng bị đòi hỏi trong Tân Ước
(Rôma 12:13). Hạnh phúc và ơn phước của riêng bạn nương vào cách bạn đối xử
với kẻ nghèo (Châm ngôn 14:21; Thi thiên
41:1-3; Công Vụ các Sứ Đồ 20:35).
Bạn sẽ
làm gì về câu châm ngôn này? Bất chấp nó? Quên nó đi? Bạn tưởng đến ai giờ nầy
vậy? Bạn sẽ mời ai đến nhà dự một bữa ăn, hoặc ăn ở ngoài, rồi sao nữa? Người
nào có thể báo trả bằng một cách nào đó, hoặc những ai không thể báo trả (Luca 14:12-14)? Cứ nói mãi thôi thì chẳng
ích gì và độc ác (Gia-cơ 2:15-16). Đức
Chúa Trời toàn năng đang quan sát tâm trí và ví tiền của bạn (Châm ngôn 15:3; Hêbơrơ 4:12-13). Tình
yêu thương đích thực chứng minh sự sống đời đời đang tác động (I Giăng 3:14-19), giống như Đức Chúa
Jêsus Christ thể hiện cho những người được chọn của Ngài (II Cô-rinh-tô 8:9; 9:15).

Nhận xét
Đăng nhận xét