CHÂM NGÔN 3:21
Châm ngôn 3:21
“Hỡi con, khá gìn giữ sự khôn ngoan thật và sự
dẽ dặt,
chớ để
nó lìa xa mắt con”
Sự chú ý của bạn ra sao rồi?
Bộ nhớ của bạn có còn tốt không? Sự chú ý hay bộ nhớ nghèo nàn có thể khiến cho
bạn phải trả giá đấy. Sau khi liệt kê ra nhiều lợi ích và ơn phước mà sự khôn
ngoan và thận trọng có thể cung ứng cho một người để bước đi trong cuộc sống,
Vua Solomon khuyên con trai ông phải ghi nhớ các bài học có giá trị.
Phần lớn lứa tuổi thanh niên
đều có sự chú ý và bộ nhớ rất kém cõi. Họ dễ quên sự dạy dỗ và những lời cảnh
báo, khi họ đối diện với một cuộc tranh cãi cam go hay sự thử thách mạnh mẽ.
Solomon thường nhắm đến tầm quan trọng của việc ghi nhớ lời dạy dỗ (Châm ngôn 3:3, 18; 4:4, 21; 6:21; 7:3).
Hỡi quí độc giả, bạn phải giữ gìn
và ghi nhớ sự khôn ngoan, sự hiểu biết và sự thận trọng, vì chính qua việc giữ
lấy sự dạy dỗ mà bạn sẽ nhận ra mọi ích lợi lớn lao của nó. Nếu trung thực, bạn
sẽ nhìn nhận bộ nhớ của bạn vốn kém cõi hơn hạng người trẻ tuổi có bộ nhớ suy
yếu. Liệu bạn có chịu thực hiện những bước hầu biết chắc bạn đang giữ gìn và
ghi nhớ sự dạy khôn ngoan mà bạn đã nhận lãnh không?
Một bài giảng có gì hay một khi
bạn uể oải nghe rồi mau quên đi khi nhà truyền đạo nói “Amen”? Chúa Jêsus đã phán sự dạy dỗ ngay tức khắc bị ma
quỉ cất khỏi người nghe (Mathiơ 13:19;
Mác 4:15; Luca 8:12). Đây là kinh nghiệm chung của mọi người, họ khó nhớ
những điều đã được rao ra chỉ trong mấy ngày hay mấy tuần trước đó. Thiệt là
xấu hổ!
Dạy dỗ về sự thành công trong
bất kỳ nổ lực nào chỉ thích ứng khi khả năng ghi nhớ và phần áp dụng tri thức
của bạn vào tình huống đặc biệt. Những lời cảnh cáo về mối nguy hiểm trong bất
cứ trạng huống nào chỉ có giá trị khi khả năng nhớ và áp dụng lời khuyên bảo
của thính giả lúc đối diện với sự đe doạ. Một sự ngăn trở lớn lao đối với sự
thành công cho nhiều người là một bộ nhớ tồi!
Đức Chúa Trời hạnh phước của
Israel vốn biết rõ mối nguy hiểm nầy. Sau khi ban ra luật pháp, giới mạng tuyệt
vời cho Israel qua Môise, Ngài đã cảnh cáo họ đừng quên những điều Ngài đã dạy
dỗ họ (Phục truyền luật lệ ký 4:9, 23; II
Các Vua 17:37-38). Ngài vốn biết rõ sự thịnh vượng là một sự rủa sả cho bộ
nhớ, vì nét sang trọng xui khiến hời hợt và buông lỏng lương tâm (Phục truyền luật lệ ký 6:10-12; 8:7-20).
Đối diện với nan đề nầy, Đức
Chúa Trời truyền họ các tổ phụ phải cẩn thận dạy dỗ pháp độ của Ngài cho con
cái của họ khi ở trong nhà, khi đi đường, khi chuẩn bị đi ngủ, và khi thức dậy (Phục truyền luật lệ ký 6:6-7). Ngài yêu
cầu sự ghi nhớ phải sánh với việc buộc các dấu hiệu vào tay, đặt ấn chí giữa
hai con mắt, và viết luật lệ của Ngài ra trên mấy cây cột nhà (Phục truyền luật lệ ký 6:8-9)!
Hơn thế nữa, Đức Chúa Trời buộc
Israel phải giữ các kỳ lễ nhất định hàng năm. Thí dụ, Lễ Vượt Qua hay Lễ Bánh
Không Men để khiến cho họ nhớ tới sự giải cứu lạ lùng ra khỏi Aicập (Xuất Êdíptô ký 12:26-27; 13:8-10). Ngay
cả danh xưng, Vượt Qua, chứa đựng một sự nhắc nhớ đến Đức Chúa Trời vượt qua
các nhà cửa của dân Israel khi Ngài giết các con đầu lòng trong từng nhà, từng
kho một của người Aicập. Sự giải cứu của Đức Chúa Trời cần phải được ghi nhớ!
Cơ đốc nhân không giữ Lễ Vượt
Qua, vì lễ ấy chỉ dành cho dân Israel và chỉ nhắc tới sự giải cứu ra khỏi Aicập
mà thôi. Tân Ước có một kỳ lễ tốt hơn thế chỗ cho Lễ Vượt Qua – đó là Lễ Tiệc Thánh,
hay thông công, trong đó bánh và rượu tiêu biểu cho thân và huyết của Đức Chúa
Jêsus Christ khi tưởng nhớ tới sự chết của Ngài (I Côrinhtô 5:7-8; 10:16-17; 11:20-34). Đức Chúa Trời sẽ vượt qua
tuyển dân của Ngài trong ngày Phán Xét và không quăng họ xuống địa ngục chiếu
theo huyết nầy!
Quên đi sự dạy là điều rất nguy
hiểm! Hội thánh tại thành Côrinhtô đã quên sự sống lại từ kẻ chết mà Phaolô đã
dạy dỗ họ, nó cướp mất hy vọng, vui mừng của Tin Lành ra khỏi họ (I Côrinhtô 15:2, 19). Tin Lành phải
được lưu giữ trong bộ nhớ. Thế gian tấn công ý thức của bạn từng giây phút một,
bạn cần phải tỉnh thức đối với sự quyến dụ của họ, là điều hoàn toàn chống
nghịch với lẽ thật của Đức Chúa Trời. Bạn sẽ làm gì để tự bảo hộ mình tránh
khỏi cuộc tấn công nầy và giữ được sự khôn ngoan của Ngài?
Có phải bạn biết bộ nhớ mình
yếu ớt chăng? Có phải bạn hiểu rõ sự thịnh vượng và sự sinh hoạt làm cho nó mụ
đi thêm không? Bạn làm gì để ôn lại, ghi nhớ, và giữ lấy những gì mình đã được
dạy dỗ? Có phải bạn có những thói quen hay ôn lại các bài giảng, ghi nhớ các
bài học, hay giữ lấy lời khuyên bảo? Chính bởi sự sử dụng và áp dụng hàng ngày
sự khôn ngoan mới khiến cho nó trụ lại trong tấm lòng và lý trí của bạn (Hêbơrơ 5:12-14). Nếu bạn nói cho một
người khác biết về sự khôn ngoan, thế thì cả hai sẽ giúp nhau ghi nhớ!
Một sự yên ủi lớn lao của Tin
Lành là bộ nhớ của Đức Chúa Trời. Mặc dầu người mẹ có thể quên không cho con
mình bú, Ngài sẽ không bao giờ quên dân sự của Ngài; tên tuổi của họ được ghi
ra trong sách sự sống và trên lòng bàn tay Ngài (Luca 10:20; Êsai 49:15-16). Ngài sẽ nhớ tới từng việc thiện mà họ
đã làm (Hêbơrơ 6:10; Mathiơ 25:37-40).
Nhưng Ngài sẽ không nhớ tới tội lỗi của họ cho đến đời đời (Hêbơrơ 8:12; 10:17)! Nhớ tới những việc thể ấy, tấm lòng của bạn
sẽ yên ủi bạn trong những ngày hầu đến.

Nhận xét
Đăng nhận xét